簡遠荊提示您:看後求收藏(貓撲小說www.mpzw.tw),接着再看更方便。
醫生:“t?i ?? ngh? r?ng các thành viên trong gia ?inh s? gay r?c r?i. ho?c ??m t?i.”(我以爲會有家屬來鬧事,或者打我一拳。)
護士:“b?n v?n mu?n b??ánh?”(你還想捱打?)
醫生:“t?i mu?n b??ánh. Nh?ng kh?ng ai ??n ?ánh t?i. Ng??i nhà c?a b?nh nhan ??u ?? ch?t, và t?t nhiên kh?ng ai ??n ?ánh t?i.”(我想捱打。但是沒有人來打我。病人的家屬都死了,當然沒有人來打我。)
一番自嘲之下,顯得有些悲涼。疫情肆虐,什麼時候結束還是一個未知數。患病感染的人越來越多,最後死了連一個爲他們悲傷的親屬都沒有剩下了。這樣的局面,如何不讓人難受呢?
護士:“trung qu?c ?? tr?i qua nh?ng ?i?u này tr??c ?ay, và bay gi? t?i co th? c?m nh?n ???c nh?ng kho kh?n và n?i bu?n trong ?o.”(中國也曾經經歷了這些,我現在能體會到當中的辛苦和悲傷。)
突然,一個年輕男人衝進醫院,看到急診室就立刻衝過去。空蕩蕩的急診室沒有病人,只有準備離開的醫生和護士。年輕男人就立刻鋪上去揪起醫生的外袍,焦急的詢問着其母親的下落。
年輕男人:“h?a bác s?, m? t?i v?a ???c ??a vào b?nh vi?n c?p c?u. c??y ?ang ??au?”(醫生,我的母親剛剛送來醫院搶救。請問她現在在哪裏?)
醫生:“tên c??y là gi????c ??a ??n b?nh vi?n vi ly do gi?”(她叫什麼名字?因爲什麼原因被送來醫院?)